Bài đăng

Chương 3: Xảo ngôn như hoàng *

*Khoa môi múa mép. "Hôm nay thật là quá xui xẻo!" Đệ tử ngoại môn thách đấu cùng Giản Thành tức muốn hộc máu trở lại sân viện chính mình, oán giận nói với đồng môn đi bên cạnh: "Bất quá là một nữ tử phàm nhân, thế nhưng lại gặp phải loại chuyện xui xẻo này?!" "Giản Thành kia rốt cuộc là ai? Vì sao Bạch sư tỷ chống lưng cho Giản Thành kia?" "Sư huynh chớ có sốt ruột, tên kia có lợi hại đến mấy cũng chỉ là kẻ tạp dịch chưa từng tu luyện, dù cho hắn là thiên phú dị bẩm trong vòng ba ngày tiến giai lên luyện khí tầng một, nhưng sư huynh là luyện khí tầng bốn a!" "Không sai, sư huynh đối phó với một tiểu tử tạp dịch, còn không phải là dễ như trở bàn tay?" Tên sư huynh họ Lưu nghe vậy, lông mày luôn nhíu chặt cũng buông lỏng ra một ít, hắn gật gật đầu: "Đa tạ chư vị sư huynh đệ giúp đỡ, nhưng mà vẫn nên tìm hiểu tên Giản Thành kia một chút." Lưu sư huynh nhìn về phía những người xung quanh: "Xin nhờ các vị sưu huyn

Chương 2: Ước chiến.

Giản Thành quét xong thì trở lại sân chỗ ở của mình. Nơi ở của tạp dịch kém xa so với ngoại môn đệ tử, không phải là bốn người một gian phòng, mà là một cái sân thế nhưng ở tới tận mười sáu người. Trên lý thuyết tạp dịch cũng có thể tu luyện, nhưng con đường tu tiên gập ghềnh gian nan, muốn bước vào một đường tu tiên, chỉ mới yêu cầu linh căn lúc ban đầu cũng đã bóp chết vô số người, hơn nữa có linh căn cũng không có nghĩa có thể thành công tu luyện ra một cụm linh khí, nếu trong ba tháng không thể tinh luyện ra linh khí, thì dù cho là ngoại môn đệ tử cũng bị Đại Nhật Tiên Tông đuổi về. Đối với tạp dịch mà nói, hảo hảo hầu hạ tông môn đệ tử, tìm một chủ nhân để bán mình, tu luyện dưới sự bố thí của chủ nhân, mới là con đường tiến giai nhanh nhất. Cũng không phải không có tạp dịch nghiêm túc tu luyện, nhưng là quá khó khăn. Sau khi bước lên con đường tu tiên liền trời cao biển rộng, người tiên hai đường, tông môn đệ tử đối với tạp dịch có thái độ cao cao tại thượng, tạp dịch

Chương 1: Tương lai còn dài.

Hình ảnh
Người ta đều nói vấn đạo cầu trường sinh có thể đi vào cảnh cực lạc. Đối với Giản Thành mà nói, những lời này chân thật miêu tả hắn. Hỏi, trường sinh, nhân sinh cực lạc, sau đó lại là gì? Tử vong. Tử vong ngay trong cực lạc, theo lý thuyết Giản Thành hẳn phải thật cao hứng mới phải. Nhưng nếu như người giết chết hắn lại là những tiên nữ muôn màu muôn vẻ mà hắn sủng ái đó thì sao? Như vậy hắn không phải tiến vào cảnh cực lạc, mà là rớt vào động bàn tơ a. Giản Thành đang nghiêm túc quét rác. Hắn quét rác thực nghiêm túc, phảng phất như lần đầu nhìn thấy cây chổi, nhìn chằm chằm vào mặt đất, từng chút một dọn hết tro bụi và lá rụng trên mặt đất. Giản Thành mặc trang phục của phục dịch đơn giản nhất, tóc dài cột đuôi ngựa, khuôn mặt tuấn tú, rõ ràng hiện lên nét ngây ngô, lại cố tình nhiều thêm một cỗ khí chất thâm trầm. Đặc biệt đôi mắt nhìn xuống mặt đất kia, đen trầm nhu hồ sâu, lạnh lẽo đạm mạc. Không có khí phách tung hoành của thiếu niên, cũng không có khí p